Lần đầu phát hiện ra anh bồ bịch, chị vô cùng đau khổ. Nhưng trước sự thành khẩn nhận lỗi và thái độ ăn năn, sám hối của anh, chị nén vào lòng những đắng cay, tủi hờn để bỏ qua tất cả. Anh phản bội lần hai, chị đau khổ, thất vọng nhiều hơn…
Nhưng khi anh van xin chị cho anh một cơ hội sửa chữa sai lầm và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, chị lại xiêu lòng.
Chị không ngừng nỗ lực làm tròn vai trò của một người mẹ hiền hậu, người vợ đảm đang để nhẹ nhàng “trói buộc” anh với tổ ấm mà anh chị dầy công vun đắp. Chị hy vọng sóng gió sẽ lùi vào dĩ vãng, để vợ chồng sát cánh bên nhau nuôi dạy con cái, vậy nhưng…
Lòng tin tưởng hoàn toàn sụp đổ trong chị khi anh vẫn chứng nào tật nấy. Chị hiểu ra rằng những lời thề thốt, hứa hẹn của người chồng chỉ là đầu môi chót lưỡi chứ bản tính trăng hoa đã ăn sâu vào máu thịt anh ta.
Chị đã từng nghĩ đến giải pháp ly hôn song lại e sự đổ vỡ, chia lìa sẽ ảnh hưởng xấu tới tâm hồn non nớt của hai đứa con nên đành cam tâm chịu đựng. Từ đấy giữa chị và chồng là một khoảng cách vô hình chẳng dễ vượt qua. Ngay cả khi anh nhìn nhận thấu đáo những lầm lạc của bản thân, thành tâm hối cải và khao khát quay về tổ ấm, chị vẫn không còn đủ bao dung tha thứ, bởi niềm tin đã bị vùi dập tới mức cạn kiệt…
Bạn bè, đồng nghiệp đều ngỡ ngàng, sửng sốt khi Lam và Dũng - cặp vợ chồng vốn được tiếng là êm ấm, hạnh phúc lại chia lìa mỗi người một ngả.
Chỉ có họ mới hiểu rằng sự chia tay là lối thoát cho cả hai, bởi từ lâu cái gia đình bé nhỏ mà bề ngoài có vẻ bình yên ấy đã ngầm chứa đựng những giông bão. Nếu cố tình kéo dài cuộc sống chung khi sự tin tưởng không còn tồn tại thì chỉ thêm khổ đau, bế tắc. Hình ảnh người vợ đoan trang, thuỳ mị mà bấy lâu Dũng yêu mến, tự hào bỗng sụp đổ khi anh tình cờ bắt gặp Lam trong vòng tay người yêu cũ.
Trong đầu Dũng xuất hiện những nghi vấn về lòng thủy chung của vợ. Câu hỏi: “Họ qua lại với nhau lâu chưa?”, “Lam còn yêu người xưa nhiều không?”, “Phải chăng mình chỉ là kẻ lấp chỗ trống?” cứ xoáy vào tim Dũng.
Nghiêm trọng hơn, sự suy đoán thiếu căn cứ về quá khứ của Lam bắt đầu nhen nhúm và trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ trong tâm trí Dũng. Dũng cho rằng trước đây họ phải sâu nặng lắm thì bây giờ mới lén lút gặp gỡ như vậy. Anh hối tiếc vì dành cho Lam những tình cảm chân thành, đã vượt qua sự phản đối gay gắt của gia đình để cưới bằng được cô với hi vọng cùng nhau xây tổ ấm.
Để xua tan những ám ảnh, ngờ vực trong chồng, Lam đã thề rằng đó chỉ là phút yếu đuối, mê muội nhất thời khi những kỷ niệm đắm say của mối tình đầu thời sinh viên vùa về chứ cô chưa làm điều gì vượt quá giới hạn. Lam tìm đủ mọi cách để khôi phục niềm tin trong chồng như nhờ sự can thiệp của gia đình, sự khuyên nhủ của bạn bè nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Dũng không chỉ trích, ruồng rẫy hay đánh đập vợ như cách hành xử thô bạo của những gã đàn ông ít học, nhưng bằng sự nhạy bén của người đàn bà, Lam hiểu rằng ngọn lửa tình yêu trong anh đang lụi tàn. Điều đó thể hiện trong đôi mắt luôn ẩn chứa những nghi ngờ và sự cảnh giác cao độ trước những mối quan hệ của vợ (nhất là với bạn khác giới).
Lam đi đâu về cũng bị Dũng căn vặn, tra khảo và không ít lần anh còn chủ động gọi điện đến nhà bạn bè, đồng nghiệp của vợ để kiểm chứng lời Lam nói. Dũng luôn nhờ bạn bè “để mắt” đến Lam và bản thân anh thường xuyên theo dõi vợ xem có biểu hiện gì khác thường không.
Sự ghen tuông vô lối của Dũng không chỉ dồn đẩy Lam vào trạng thái căng thẳng, ngột ngạt, cảm giác bị xúc phạm, “mất mặt” trước đồng nghiệp mà còn gây nên tổn thất tình cảm huỷ hoại những mối quan hệ vốn dĩ tốt đẹp, ảnh hưởng tiêu cực tới công việc của Lam.
Cuộc sống vợ chồng trở thành tù ngục với cả hai. Nhưng Lam lại chẳng thể trách Dũng bởi cô ý thức rõ hơn ai hết chính giây phút thiếu trách nhiệm của cô đã biến Dũng từ một người chồng yêu vợ, sống phóng khoáng thành gã đàn ông nhỏ nhen, ích kỷ. Lam đã chủ động làm đơn ly hôn…
Tạo dựng được niềm tin với bạn đời cần phải có thời gian và sự nỗ lực không ngừng, nhưng chỉ một phút bất cẩn, buông thả sẽ khiến nó sụp đổ và kéo theo là những đổ vỡ tình cảm mà khó khăn lắm người trong cuộc mới xây dựng được.