watch sexy videos at nza-vids!
Game Avatar

tai ola

HOME
Game avatar | tai bigone | diem thi dai hoc 2013 | game bigone | truyen nguoi lon | wap tai game | tai game | SMS noel | tải opera mini | tai opera mini | tai ola | ola kul | ola ken| ola 5| SMS chuc mung giang sinh | tin nhan chuc mung giang sinh |tin nhan noel | SMS tet | tin nhan tet | bán tên miền giá rẻ | bán host giá rẻ|tai game music city | game music city | game bigkool | bigkool

Bạn đang đọc truyen sex Chiếc Vòng Sắt Chạm Hình Rồng

Chiếc Vòng Sắt Chạm Hình Rồng
Trang: 1/3

Tác Giả: Hùng Sơn

Tại phòng đợi phi trường San Francisco.
Bà Tấn ôm Bình nói:
- Con qua Việt Nam gặp bác Trọng lần này mẹ mừng lắm. Cố gắng học hỏi thêm và vui vẻ với cái Yến. Con dâu tương lai của bố mẹ đã lựa chọn cho con từ hồi nhỏ. Con phải biết nó là con gái cưng duy nhất của bác Trọng đó.
Bình xiết chặt mẹ trong vòng tay .
- Con nhớ lời mẹ dặn. Sẽ có gắng học hỏi ở bác Trọng thật nhiều. Thôi mẹ về đi. Tới giờ con lên máy bay rồi.
Bà Tấn móc túi lấy ra một góùi vải mầu đỏ. Cẩn thận mở gói vải, lấy ra một mặt mề đay bằng đất nung. Trong mặt mề đay, một con bò cạp đen, cong đuôi thật sống động được khắc nổi lên trên ngọn tháp Chàm thật tỉ mỉ. Bà Tấn đeo sợi dây chuyền và chiếc mề đay vô cổ con trai.
- Đây là bùa hộ mệnh của một ông thầy pháp người Chàm, tặng ba con hồi ba con còn đi lính. Bây giờ con theo bác Trọng khám phá phần mộ của dân Chàm. Mẹ mong nó sẽ đem lại bình an cho con.
Bình hôn lên má mẹ.
- Con cám ơn mẹ.
Chàng xách va ly đi vô cửa soát vé. Chỉ vài phút sau, chiếc máy bay cất cánh, mang theo người trai đất Việt trở về quê nhà sau bao nhiêu năm xa cách.
Máy bay bay qua vùng Vịnh. Bình nhìn qua cửa sổ, những con đường xe cộ chạy tấp nập, nhỏ dần rồi bị che khuất bởi những đám mây trắng xóa. Ghế bên cạnh Bình là một ông già người Chàm. Ông lão có khuôn mặt nhăn nheo và nước da sạm nắng. Hình như ông ta cũng về Việt Nam thăm gia đình. Máy bay bay được một lúc. Một cô chiêu đãi viên đi từ trên đi xuống, đưa thức ăn cho ông già và Bình. Khi chàng đưa tay tiếp nhận đồ ăn. Ông già chăm chú nhìn vào cổ tay Bình. Ông ta có vẻ chú ý đặc biệt vào chiếc vòng bằng sắt khắc hình con rồng của chàng. Bỗng ông ta đưa bàn tay khẳng khiu nắm lấy cổ tay Bình, nói:
- Cậu có chiếc vòng này ở đâu vậy?
Bình mỉm cười.
- Một người bạn gái tặng cháu.
Ông già lại hỏi:
- Cô ta là một nhà địa lý à?
Hơi ngạc nhiên với câu hỏi ngớ ngẩn của ông già, nhưng Bình cũng trả lờøi:
- Dạ không. Nhưng ba cô ta là một nhà khảo cổ. Ông đang tìm kiếm những ngôi cổ mộ của các vua chúa người Chàm.
Ông già thở dài. Buông tay Bình ra; lẩm bẩm nói một mình điều gì chàng không nghe rõ. Bình hơi ngạc niên, nhưng chàng thấy ông già không nói gì thêm, nên cũng tôn trọng sự yên lặng của ông ta. Chàng cầm mấy miếng bánh mì lên nhấm nháp và nghĩ về người vợ chưa cưới của mình, sau mười mấy năm xa cách...
Đèn tối dần. Mọi người bắt đầu ngủ. Bình kéo cao tấm chăn phủ lên mình. Thời gian trôi qua thực chậm chạp. Bình lấy cuốn sách nói về dân tộc Chàm mà chàng mua mấy tháng trước ra đọc. Cuốn sách thực lý thú, do một linh mục ngươi Pháp viết. Ông ta cũng là một nhà khảo cổ. Bởi vậy, những điều ghi lại trong cuốn sách này làm Bình thật thích thú. Chàng say sưa đọc sách cho tới khi máy bay đáp xuống phi trường mới biết.
Từ phi trường, Bình kêu xe Taxi ra thẳng nhà ga xe lửa, lấy giấy đi Phan Rang liền. Ngồi trên xe lửa. Nhìn qua cửa sổ, thấy khung cảnh bên ngoài chạy vùn vụt về phía sau, làm chàng rộn lên niềm vui sướng, vì chẳng bao lâu có thể gặp mặt Yến rồi.
Tiếng còi xe lửa mỗi lần rúc lên lại làm cho Bình nôn nóng hơn. Cảnh ruộng đồng miền Nam xanh ngát, thoáng thoáng qua trước mắt làm Bình nhớ lại thời thơ ấu, lúc còn cắp sách ê a tới trường làng học...........
Chẳng bao lâu, núi đồi chập chùng của miền Trung lại vùn vụt lướt qua cánh cửa sổ xe lửa. Quê hương chàng đẹp quá. Bình nhủ thầm; đám cưới xong, thế nào chàng cũng phải với người yêu đi khắp vùng đất nước, để bù lại những ngày tị nạn, xa quê hương, nơi xứ lạ quê người buồn thảm.
Xe lửa đã chạy tới vùng đất xưa kia là của dân tộc Chàm. Bình đưa chiếc vòng có hình con rồng ở cổ tay lên coi. Con rồng tự nhiên nhúc nhích trên cổ tay chàng. Bình hoảng hốt rụi mắt, nhìn chăm chú vào chiếc vòng. Ánh sáng lóe lên làm chàng chóa mắt. Nhưng ngay sau đó, chiếc vòng lại trở lại bình thường. Qua giây phút kinh ngạc, Bình đưa tay lên xoa nhè nhẹ chiếc vòng quái gở. Hình ảnh con rồng vẫn im lìm trên chiếc vòng sắt lạnh tanh.
Bây giờ là những cồn cát chạy dài như bất tận, vùn vụt qua cửa sổ xe lửa. Tiếng còi tầu lâu lâu lại rú lên. Và chẳng bao lâu, tiếng xe lửa xình xịch chậm lại. Rồi dừng hẳn ở trạm.
Bình bước xuống xe. Nhìn ngơ ngác. Xa xa tháp Chàm đứng trơ trơ trong nắng chiều ảm đạm.
Bình đợi một lúc lâu. Đi đi lại lại trong nhà ga. Một người đàn ông đi từ phía sau Bình vượt qua mặt chàng vội vã. Bình nắm lấy tay ông ta kêu lên:
- Bác Trọng.
Người đàn ông quay lại. Nhíu mày nhìn Bình. Có tiếng cười của người con gái vang lên phía sau. Bình quay lại, thấy một cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trông thật quen mặt. Chàng biết ngay cô gái ấy là Yến, người vợ chưa cưới của chàng, đang đứng bên cạnh Giáo Sư Trọng. Ông bố vợ tương lai.
Yến cười hi hí, nói:
- Anh Bình phải không. Ba em là ông này chứ không phải ông đó đâu.
Nói xong nàng lại cười như chế diễu.
Bình ngơ ngác một lúc, vội vàng buông người đàn ông lạ ra, nói:
- Xin lỗi ông. Xin lỗi ông, tôi lầm người rồi.
Giáo sư Trọng vui vẻ dang rộng hai tay đi về phía Bình .
- Bình đó phải không. Bác mừng thấy cháu tới đây.
Bình cúi đầu chào giáo sư Trọng:
- Dạ, thưa bác, cháu mới tới .
Hai người ôm lấy nhau mừng rỡ.
Yến vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên môi, nàng nói:
- Anh đã chắc chắn ông này là ba của em chưa?
Bình buông giáo sư Trọng ra, nói với Yến:
- Yến đó phải không. Đọc thư, xem hình, không bằng gặp mặt. Nằm mơ cũng không ngờ mình có diễm phúc được kết hôn với một người đẹp như em.
Yến thẹn thùng kêu lên khe khẽ, ẩn mình lưng sau bố.
Giáo Sư Trọng chỉ chiếc xe jeep đậu gần đó nói:
- Thôi, chúng ta về.
Ba người leo lên xe. Chiếc xe chạy về phía trước, để lại cát bụi mù mịt đằng sau. Một lúc sau, xe chạy trên con đường đất ngoằn ngoèo sỏi đá. Xa xa, Bình đã nhìn thấy mấy chiếc lều vải lớn dưới chân đồi. Và phía trên đỉnh đồi là ngọn tháp Chàm gạch đỏ loang lổ.
Xe đậu lại bên khu lều.
Giáo sư Trọng nói:
- Hãy về lều của cháu ăn cái gì lót bụng. Rồi chúng ta nói chuyện nhiều hơn. Bác hy vọng với cái nhìn của người du học ở nước ngoài về, chắc chắn có nhiều kỹ thuật tân kỳ hơn cho ngành khảo cổ nghèo nàn trong nước mình.
Bình mỉm cười thưa:
- Dạ, cháu đâu dám. Chỉ mong bác dậy bảo thêm cho thôi.
Ba người xuống xe, đi vô lều. Anh tài xế xách chiếc va ly của Bình theo sau. Sau bữa ăn tối, Bình nghĩ miên man về những điều giáo sư Trọng nói. Quả thực, những gì chàng học ở trong trường bên Mỹ khác hẳn với thực tế ở Việt Nam.
Bình nằm trên giường, lăn qua, trở lại. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ của chiếc lều mờ ảo. Chiếc mề đay đeo trên cổ Bình tuột ra khỏi áo. Bình cầm lên coi. Con bò cạp trong chiếc mề đay tự nhiên lại nhúc nhích như con rồng trên chiếc vòng đeo tay của chàng, khi còn ngồi trên xe lửa. Có tiếng hú của loài chim cú và tiếng vỗ cánh bay phành phạch. Bình giật mình nhổm dậy, dụi mắt.
Chiếc mề đay trở lại bình thường.
Bình từ từ nằm xuống. Bỗng tại cửa lều. Một bàn tay đem đúa thò vô. Vén màn. Và, từ từ cả cánh tay quấn băng trắng toát thò vô. Rồi một xác ướp như trong Kim Tự Tháp Ai Cập xuất hiện.
Bình ngồi bật dậy. Miệng há hốc, mắt trợn ngược, kinh hãi. Có tiếng cười the thé.
Yến thò đầu vào nói:
- Nhà khảo cổ nước ngoài về mà cũng sợ ma hay sao?
Yến nhí nhảnh bước vô lều. Nàng đứng bên xác ướp, bá lấy vai y. Xác ướp đưa tay giở băng quấn quanh mặt cười ha hả. Y nói:
- Cô Yến rủ tôi tới hù anh chơi thôi. Làm gì có ma quỉ ở đây cơ chứ.
Yến quay qua người mặc quần áo xác ướp nói:
- Đây là anh Tá. Chuyên viên quảng cáo của đài truyền hình địa phương, tới quay một đoạn phim quảng cáo cho hãng băng cứu thương.
Bình đứng dậy bắt tay Tá, rồi nói:
- Anh làm tôi sợ muốn đứng tim.
Tá cười hì hì.
- Nghe cô Yến nói; anh là ý trung nhân của cô ta.Vừa tốt nghiệp về ngành khảo cổ ở Hoa Kỳ về. Tôi tới làm quen và chào anh, vì phải về liền bây giờ cho kịp giờ phát hình.
Bình nhìn Yến mỉm cười, nói với Tá.
- Tôi có phước lắm mới được gia đình hứa hôn với Yến từ nhỏ. Nhưng anh đừng nghe cô ta nói về tôi mà lầm đó.
Yến cười khúc khích.
- Em không nói tốt cho anh đâu mà ham.
Bình cười.
- Được vậy thì tốt rồi.
Tá nói:
- Có lẽ cũng hơi muộn rồi. Tôi phải về vì anh em đang đợi ngoài xe.
Bình nói:
- Anh phải về liền à. Vậy hy vọng gặp lại anh những ngày sắp tới nhé.
- Vâng, xin chào anh.
Tá bước ra. Bình và Yến cũng ra khỏi lều, đưa Tá ra về. Tá bước đi chệnh choạng dưới ánh trăng lờ mờ như một bóng ma, tới chiếc xe đậu phía ngoài.
Bình nắm tay Yến, nói:
- Bây giờ mới được nói chuyện riêng với em. Khí hậu ấm áp quá phải không em.
Yến nói.
- Gặp mặt em rồi, anh có thấy thất vọng không?
Bình đi sát vào Yến hơn. Cả hai bước lên đồi.
- Chẳng những không thất vọng, mà còn thấy yêu đời hơn lúc nào nữa.
Yến ngả đầu vào vai Bình nói nho nhỏ:
- Anh khéo nói lắm.
Có lẽ bây giờ là lúc Bình phải tỏ ra mạnh dạn hơn. Từ sáng tới giờ, trước mặt mọi người, chàng phải tỏ ra chững chạc; Nhất là trước mắt ông bố vợ tương lai. Nhưng bây giờ, chỉ có hai đứa. Nhất là cái ý kiến dẫn nhau lên đồi ngắm trăng của Yến thì Bình phải thừa thông mình mà hiểu rằng; nàng có ý tạo cơ hội cho chàng gần gủi nàng hơn.
Thấy nàng ngả đầu dựa lên vai mình. Bình choàng một tay ôm ngang hông Yến, kéo nàng sát lại. Bộ ngực con gái ép sát một bên làm Bình ngây ngất.
Đi ngang qua một bụi cây. Bình dừng lại. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên má Yến. Hình như nàng cũng vừa ngước mặt lên, hai mắt từ từ khép lại, đợi chờ. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều vừa tắt. Nhất là bụi cây um tùm bên cạnh, che khuất tầm mắt của mọi người dưới chân đồi. Nụ hôn nhẹ nhàng trên má đã chuyển thành cơn lốc cuồng bạo của tình yêu.
Hai bờ môi kép chặt. Trời đất như quay cuồng. Gió xoáy vào lòng những kẻ yêu nhau. Hai thân thể ép cứng vào nhau thành một khối. Nụ hôn đầu đời của người con gái vừa gặp được người yêu sau bao tháng năm chờ đợi, trào dâng cuồn cuộn.
Nàng đã để yên cho bàn tay của người tình mò mẫm trên thân thể. Những ngón tay mạnh bạo của chàng thần thánh làm sao. Nàng muốn lịm đi trong cơn bão tình ngất ngây ấy.
Hai người đi dần vào bóng đêm. Phía trên, ngọn tháp Chàm lờ mờ dưới ánh trăng thật huyền ảo...

*

Mặt trời chưa lên nhưng ánh sáng đã ló rạng ở chân trời. Tiếng gà gáy vang vang đâu đó. Bình vén cửa lều bước ra ngoài. Một con kỳ nhông đứng trên mỏm đá bên chiếc lều, dương mắt nhìn Bình. Chàng nhặt một viên đá, nghịch ngợm ném mạnh. Viên đá không trúng con vật, nhưng cũng làm nó hoảng sợ, vụt chạy vô khe đá gần đó. Bình vươn vai làm một động tác co dãn xương sống. Sau giấc ngủ đầy mộng đẹp, chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Bình từ từ đi tới bên giáo sư Trọng và Yến đang ngồi ăn sáng trên một chiếc bàn gỗ gần mấy căn lều của họ. Cạnh đấy, mấy người công nhân cũng đang uống cà phê và chuyện trò. Hôm nay, Yến mặc chiếc quần cụt để lộ cặp đùi thon dài trông thật mát mắt. Chiếc áo thung bó sát của nàng làm bộ ngực con gái căng tròn mơn mởn. Tóc Yến cột ra sau kiểu đuôi ngựa thật nhí nhảnh.
Giáo sư Trọng thấy Bình tới, ngước mặt lên nhìn chàng.
- Cháu dậy rồi à. Qua đây ăn sáng đi.
Bình cúi đầu nói:
- Dạ, thưa bác.
Chàng ngồi xuống bên cạnh Yến. Nàng mỉm cười đứng dậy, lấy ổ bánh mì bỏ vào cái đĩa nhỏ bên cạch chiếc phin pha cà phê và ly sữa. Đặt trước mặt Bình, rồi đổ nước nóng từ một chiếc bình thủy vô phin pha cà phê cho chàng.
Giáo sư Trọng hỏi Bình:
- Tối qua cháu ngủ được không?
- Dạ, thưa bác được ạ.
Giáo sư Trọng nhìn về phía tháp Chàm, nói:
- Tối qua bác chỉ chợp mắt được một chút. Chỉ mong tới sáng. Vì hôm nay chúng ta có thể mở cửa đi vào ngôi mộ được rồi.
Bình mừng rỡ.
- Vậy hở bác.
Giáo sư Trọng gật gù.
- Cháu tới đúng lúc lắm. Làm việc cả năm rồi. Sáng nay mới tìm ra lối vào cửa mộ.
Bình nói:
- Nghe bác tới đây làm việc. Cháu cũng nóng ruột muốn bay tới đây từ lâu. Nhưng phải đợi tới ngày ra trường mới đi được.
Giáo sư Trọng có vẻ cao hứng lắm, ông nói:
- Như vậy mới phải. Học hành dở dang thì đâu có làm ăn gì được.
- Dạ, thưa bác. Hơn nữa, mình có học xong thì mấy tổ chức khảo cổ mới tài trợ cho mình tới đây làm việc được.
- Đó là điều bác mong muốn từ lâu. Có cháu, bác mừng lắm. Dù sao, người nhà cũng dễ làm việc hơn.
Nói xong, ông nhìn Yến tủm tỉm cười. Yến hơi luống cuống, liếc Bình thực nhanh, nàng nói lảng đi:
- Bao giờ ba tính mở cửa vô cổ mộ hở ba?
Giáo sư Trọng phấn khởi nói:
- Ăn uống xong, chúng mình đi liền.
Bình hỏi:
- Thưa bác, ngôi cổ mộ này bác có đoán là của vị nào không ạ?
Giáo sư Trọng nói:
- Theo như những cổ vật lượm lặt được ở chung quanh đây, thì có lẽ là mộ của một vị công chúa nào thôi. Tuy nhiên, ngôi mộ này có thể là còn lâu đời hơn những ngôi mộ của các vì vua Chàm người ta đã tìm thấy từ trước.
Yến nói xen vào:
- Nếu vậy con nghĩ trong cổ mộ phải có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền.
Giáo sư Trọng nói:
- Nếu nói đó là những trang sức ngọc ngà châu báu đắt tiền thì cũng chưa chắc. Nhưng nói về giá trị khảo cổ thì giá trị của nó còn cao hơn nhiều. Vì đây có thể là triều đại lập quốc của người Chàm.
Bình nói:
- Dạ, thưa bác. Nếu đúng như vậy. Chúng ta có thể hiểu nhiều hơn về nguồn gốc của người Chàm phải không ạ?
Giáo sư Trọng gật đầu.
- Đó là điều mong ước của bác từ lâu. Nhưng phải chờ cho tới khi chúng ta vô được bên trong cổ mộ mới biết chắc được thực sự chúng ta tìm kiếm được điều gì.
Bình nói:
- Thưa bác, cho tới nay. Những tài liệu về dân tộc Chàm hết sức là mơ hồ. Cháu không hiểu tại sao người ta đã khai quật rất nhiều cổ mộ Chàm, mà lịch sử của dân tộc này vẫn còn ít ỏi như vậy?
- Đó thuộc về chính trị của tổ tiên mình. Khi chiếm đất và tiêu giệt dân tộc này. Những người thời đó đã cố tình xóa bỏ tất cả những tàng tích còn lại. Và đồng hóa họ vào một giòng lịch sử của dân tộc mình.
Bình mỉm cười.
- Như vậy, ngày hôm nay, chúng mình đang khai quật lên một sự thực tổ tiên ta hằng chối bỏ.
Giáo sư Trọng gật đầu.
- Đó là tâm nguyện của những người khảo cổ như chúng ta. Dù không chủ tương làm chính trị. Nhưng ngành khảo cổ này chủ tâm tìm hiểu những sự thực, hằng bị chôn vùi trong dĩ vãng. Để trả lại sự thực cho lịch sử.
Giáo sư Trọng đứng dậy. Xoa hai tay vào nhau mỉm cười nói:
- Nói nhiều quá mất rồi. Bây giờ chúng ta phải bắt tay vào việc mới được.
Đoàn người đi lên lưng đồi. Tiến về một chiếc hang đã đào sâu vô trong. Những cây cọc cắm làm dấu từ dưới lên trên thật ngay ngắn. Lởm chởm đó đây, những vùng đào bới dở dang cũng được đánh dấu khá cẩn thận. Bình để ý thấy một cây trụ đáù vuông vắn bên lối đi với những hàng chữ lạ. Bên trên, một con bò cạp đen tuyền, cong đuôi đứng nhìn đoàn người như giận dữ.
Giáo sư Trọng hăm hở đi trước, Đoàn người mang dụng cụ đào bới theo sau. Bình và Yến đi lui ra phía sau. Yến nói nho nhỏ:
- Em lo ba sẽ rất đau lòng.
Bình ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao em lại nghĩ vậy. Anh thấy ba em vui vẻ lắm mà.
Yến nói:
- Anh nói đúng, ông cụ đang rất phấn khởi và sung sướng.
- Như vậy tại sao em lại lo ba em đau lòng?
Yến có vẻ đăm chiêu.
- Trong trường hợp ba em nuôi nhiều hy vọng như vậy. Nhưng khi vô được bên trong ngôi mộ rồi. Chẳng có gì cả. Lúc đó sẽ làm ông thất vọng não nề.
- Làm gì có chuyện đó.
- Anh có nghĩ tới đã có người vô đây trước rồi hay không?
- Những vết tích ở đây cho thấy chưa có ai khám phá ra cổ mộ này cả.
- Sự đột nhập của mấy trăm năm trước có thể đã bị xóa nhòa thì sao?
- Anh không tin những người xưa kia, dám xâm nhập những lăng tẩm vua chúa của họ.
- Đã có biết bao nhiêu vụ trộm cắp khai quật cổ mộ từ xưa tới nay rồi. Em không tin là anh không biết.
Bình mỉm cười, đi sát vào người yêu hơn nữa. Chàng biết mẹ nàng qua đời từ hồi Yến còn nhỏ, và bố nàng làm thân gà trống nuôi con cho tới bây giờ. Hai cha con hủ hỷ sống bên nhau, nên tình yêu của nàng dành cho bố luôn luôn đầy ắp. Có lẽ đó cũng là nguồn an ủi tốt lành nhất của giáo sư Trọng, để ông vui sống trong những ngày sau cùng của cuộc đời này.
Đoàn người đi vô trong hang. Ánh đèn pin trên nón nhựa soi loáng thoáng lối đi. Bình nắm tay Yến tiến lên phía trước, đi cạnh giáo sư Trọng. Những cây đuốc cháy bập bùng trong tay mấy người phu đào mộ theo sau, không đủ soi sáng khắp lối đi, nên không khí tại đây có vẻ rờn rợn.
Càng vô trong, con đường hầm càng nhỏ lại, chỉ vừa một người đi. Hai bên vách hang, có nhiều hàng chữ ngoằn ngoèo ẩn hiện.
Yến bóp tay Bình nhè nhẹ nói:
- Tới rồi đó anh.
Bình hồi hộp theo sau giáo sự Trọng đi vào một căn phòng vuông vức. Nhiều hàng chữ trên vách phòng. Nhiều hình tượng rải rác trong phòng. Giáo sư Trọng dừng lại trước một cánh cửa lớn. Bình nhìn thấy hình một con bò cạp khắc nổi trên cánh cửa y như con bò cạp khắc ở trên chiếc mề đay mẹ chàng đeo vô cổ Bình tại phi trường. Bất giác chàng rùng mình.
Giáo sư Trọng nói:
- Bây giờ là lúc chúng ta phải đẩy cửa vô bên trong rồi. Làm việc hơn một năm mới tiến được tới đây.
Bỗng có tiếng la lớn:
- Khoan đã. Hãy dừng lại.
Bình ngạc nhiên nhìn lại phía sau. Chàng thấy một người đàn bà khoảng hơn 30. Tóc dài xõa xuống hai bên ngực thực nở nang. Nàng mặc quần áo thật sặc sỡ của dân Chàm. Hớt hải chạy vô. Trên vai còn đeo thêm một túi vải may bằng vải thô của người Chàm. Tay bà ta cầm máy chụp hình. Khuôn mặt nàng rất đẹp. Cổ, tai và hai tay đeo đầy đồ trang sức óng ánh. Trông có vẻ cao sang hơn hẳn những người Chàm sống rải rác ở địa phương này.
Bà ta thở hổn hển nói:
- Giáo sư Trọng. Ông hãy chờ tôi một chút đã.
Giáo sư Trọng đứng nhìn người đàn bà lạ nói:
- Vâng.
Một tay bà ta đưa lên ngực như để giữ lại hơi thở hổn hển vì vừa phải chạy vội vã một quãng đường xa. Ánh mắt bà ta đỏ rực, phản chiếu ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc đang cháy hừng hực trong hang. Bà ta từ từ ngồi xuống, để túi xách bên cạnh. Mở ra, lấy đèn chụp hình ráp vô máy và ngước mặt lên nói:
- Tôi xin lỗi đã la lớn như vừa rồi. Nhưng xin giáo sư thông cảm cho, vì không muốn mất đi giây phút quan trọng khi mọi người đẩy cửa tiến vô bên trong cổ mộ.
Giáo sư Trọng hơi nheo mắt hỏi:
- Cô là ai. Tại sao những người gác ở ngoài lại cho cô vô đây?
Người đàn bà lạ nói:
- Tôi tên Chế Liễu. Tôi đã trình thẻ báo chí và xin phép họ để tôi vô đây.
Giáo sư Trọng cười xã giao, nói:
- Tên cô đẹp lắm. Nhưng tôi không muốn bất cứ một phóng viên nào viết điều gì về sự khám phá của tôi khi chưa có kết quả tốt đẹp.
Chế Liễu đứng dậy. Mỉm cười thực tươi.
- Tôi sẽ không viết một chữ nào cho tới khi được phép của giáo sư.
- Tại sao cô biết hôm nay chúng tôi vô được cổ mộ.
- Thưa giáo sư. Giáo sư Phan cho tôi biết điều này. Ông ta nói; ngày hôm nay khám phá của giáo sư sẽ mở ra một trang sử oai hùng của dân tộc Chàm, có thể làm chấn động giới khảo cổ toàn cầu.
Giáo sư Trọng cười ha hả.
- Cô đừng tin ông đồng nghiệp của tôi. Ông ta đã quá lời rồi. Chúng tôi chưa tìm thấy điều gì mới lạ cả.
- Giáo sư khiêm tốn quá mất rồi.
Vừa nói, Chế Liễu vừa nắm lấy tay giáo sư Trọng. Cử chỉ và giọng nói của nàng lúc này có một hấp lực quyến rũ kinh hồn. Ông Trọng cười ha hả nói:
- Cô cũng không nên chụp hình làm gì.
Chế Liễu kêu lên. Nàng đứng thật sát vô mình giáo sư Trọng:
- Đó là mục đích của tôi có mặt ở đây ngày hôm nay mà. Xin giáo sư cho phép tôi được chụp hình chứ. Tôi hứa sẽ không đưa bất cứ một hình ảnh nào ra trước công chúng, nếu chưa được phép của giáo sư.
Giáo sư Trọng vỗ nhe nhẹ vô lưng Chế Liễu thật thân mật. Hình như ông có vẻ đã bị cô nàng này thuyết phục rồi.
- Như vậy cũng được. Cô quả thực là một người yêu nghề.
- Xin cám ơn giáo sư.
Quay qua Bình và Yến, Chế Liễu hỏi:
- Chắc anh chị cũng tới đây lần đầu phải không?
Yến lắc đầu nói:
- Không, tôi theo ba tôi tới đây từ lâu rồi. Chỉ có anh Bình đây mới tới từ hôm qua thôi.
Chế Liễu nhìn qua Bình. Mắt cô ta bỗng mở lớn ngạc nhiên, sửng sốt một cách bất ngờ. Nàng hỏi, giọng nói hơn run run.
- Anh có được chiếc mề đay này hồi nào vậy?
Bình không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chàng hỏi lại:
- Có gì lạ đặc biệt không chị?
Chế Liễu lôi trong ngực áo ra một chiếc mề đay bằng đất nung y như của Bình. Nàng đưa vô trước ngực chàng, bên cạnh chiếc mề đay của Bình. Chiếc mề day của Chế Liễu không khác chiếc mè đay của Bình một mảy may nào. Tuy nhiên, chỉ không có hình con bò cạp như của chàng mà thôi. Còn tất cả nét khắc phong cảnh trên tấm mề đay đều giống nhau như cùng đúùc một khuôn vậy.